(Dân trí) - Sau chuyến công tác dài ngày trở về,
tôi đến thẳng cơ quan báo cáo công việc rồi xin nghỉ buổi chiều. Về đến
cửa nhà, tôi vui thấy cửa ngoài khóa, cửa trong khép hờ, thế là vợ có
nhà. Tôi nhẹ nhàng dắt xe vào và định làm cho vợ ngạc nhiên.
Loanh
quanh tầng một không thấy vợ đâu, tôi tiếp tục đi nhẹ nhàng lên tầng
hai. Bất chợt đập thẳng vào mắt tôi là một đôi giầy nam sáng bóng trước
cửa phòng ngủ. Tôi vô cùng sửng sốt, trái tim như chết lặng.
Tôi nhanh chóng tiến
lại gần, định đạp tung cánh cửa nhưng không hiểu sao chính giây phút ấy
tôi lại lặng lẽ quay đi, rời khỏi ngôi nhà, trong lòng cảm thấy vô cùng
ức chế.
Thay vì đi uống rượu
giải sầu, tôi quyết định ra ngoại thành câu cá để tìm sự tĩnh lặng. Lặng
lẽ một mình, giờ tôi mới hiểu tại sao nhiều người đi câu cá mà cần câu
không có lưỡi câu. Tôi dần hồi tưởng về quá trình hai vợ chồng lấy nhau
xem có điều gì của mình với vợ khuất tất lắm không.
Vợ tôi
là giáo viên, không xinh nhưng ưa nhìn, tính tình hơi nóng nảy nhưng
tốt bụng, thỉnh thoảng hay gây sự với tôi toàn những việc lặt vặt trong
nhà. Cuộc sống hai vợ chồng công chức, sống dựa bằng đồng lương săn siu
vừa đủ không đến nỗi nào. Hơn sáu năm chung sống, hằng ngày sau buổi
chiều tan tầm, vợ về đón con và nhanh chóng cơm nước, dạy con học. Tôi
không làm được nhiều giúp vợ con vì công việc bận rộn và hay phải đi
công tác xa. Mỗi khi cả nhà sum họp ăn cơm, tôi hay nhận giúp cô ấy bằng
cách ngồi đơm cơm. Không có điểm gì khiến tôi không hài lòng với cô ấy.
Trời bắt đầu nhá nhem,
tôi lủi thủi ra về, tìm cái gì đó ăn rồi vào công viên đi dạo lang
thang. Lâu rồi tôi mới có thời gian sống cho chính bản thân mình, tôi
cảm nhận những khoảng lặng trong tâm hồn vẫn còn đủ chỗ trống cho chính
tôi núp vào đó.
Đã gần 11 giờ đêm, tôi
thong thả về nhà. Cửa vẫn khép hờ hững như ban chiều. Tôi từ từ dắt xe
vào cùng lúc vợ từ tầng hai xuống. Cô ấy tươi cười đon đả, trách tôi sao
chiều tắt máy điện thoại không liên lạc được. Cô ấy nói biết tôi công
tác về nên xin nghỉ làm chiều, tôi chỉ cười qua loa. Vợ vẫn chờ cơm tôi,
con đã ngủ.
Trong lòng tôi rất ngạc nhiên sao cô ấy diễn giỏi thế.
Xong bữa, tôi lên cầu
thang trước, cô ấy đi sau. Đập ngay vào mắt tôi vẫn là đôi giầy hồi
chiều trước cánh cửa phòng đang khép. Tôi thản nhiên đứng nhìn ra cửa sổ
ngoài hiên dù trời đã rất khuya. Vợ lại gần và đưa cho tôi một cốc nước
cam, rồi thả ngay dưới chân tôi đôi giày sáng bóng với nụ cười tươi
rói.
Tôi sững sờ trong khi vợ hồ hởi kể huyện sáng nay đến thăm cô bạn mới khai trương cửa hàng giầy, tiện thể cô ấy mua tặng tôi.
Tôi chợt nhận ra một lỗ
hổng nguy hiển còn ẩn chứa trong niềm tin chân thành của một gia đình.
Thầm cảm ơn người vợ hiền đã ở bên tôi với tư cách không chỉ là bạn
chung thân ngủ chung giường mà còn gắn bó với tôi quên hết thời gian và
sự vất vả, cần mẫn nâng niu từng mảnh vụn yêu thương trong cuộc đời để
ghép thành một thế giới hạnh phúc nhỏ xinh mà suốt đời tôi sẽ cảm thấy
yên bình khi ẩn mình trong đó.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét